Úc Của Tôi Trở Về Chương 66: Mạc Bỉnh Dương cậu quen không phải Mạc Bỉnh Dương thật - TrumTruyen

Admin

Biên tập: Bột


Núi non trùng điệp lừng lững, lối xa xăm bão táp rộng lớn, từng group viên group đặc chiến được chuẩn bị không thiếu thốn vũ trang đều đang được ngồi vô xe cộ chở binh. Tất cả chúng ta đều bôi dung dịch màu sắc từng mặt mũi và khoác áo giáp nghiêm túc.
Từ Úc ngồi bên trên xe cộ Jeep của công an vũ trang rồi tĩnh lặng nhìn núi xanh rờn trùng điệp và từng sản phẩm cây vụt qua quýt bên phía ngoài hành lang cửa số với vẻ mặt mũi trầm ổn định.
Trước Khi xuất trị sẽ rất cần tắt toàn bộ những vũ khí tương tác với bên phía ngoài, tuy nhiên anh vẫn nhắn cho tới Tô An Hi một tin yêu bảo rằng bản thân đi làm việc trọng trách. Dù sao lòng anh cũng hiểu ra ko thể lừa cô được, chi vày nhắn cho tới cô một tin yêu rồi tiện thể nhắn thăm dò một chút ít cũng đảm bảo chất lượng.
Đợi bao nhiêu phút vẫn ko sẽ có được tin yêu vấn đáp, anh đoán cô đang được bận nên tắt điện thoại cảm ứng thông minh rồi sẵn sàng xuất trị.
Đến chân núi, Từ Úc nhanh chóng cút trực tiếp vô cỗ lãnh đạo trong thời điểm tạm thời. Toàn cỗ chỉ đạo của trung đoàn công an và công an vũ trang đều xuất hiện ở trên đây, anh xin chào toàn bộ rồi trải qua.
Sau Khi ngồi xuống, anh vẫn để ý căn vặn thăm hỏi tình hình trước đôi mắt.
Căn cứ theo gót số liệu, mặt mũi công an và công an vũ trang kiểm lâm vẫn sắp xếp trạm gác trùng điệp ở biên cương, nếu như group nổi loàn ê xuất hiện tại thì chắc chắn tiếp tục bắt được.
Có điều kể từ ngày qua cho tới giờ vẫn truy bắt ngay sát một ngày tối, địa thế căn cứ theo gót những vết tích và lốt chân nhằm lại tuy nhiên những group truy bắt lượt được, thì bọn họ hợp lí vì thế nhằm tin yêu rằng hiện nay group nổi loàn này đang di chuyển ngược lối cũ tuy nhiên chạy trốn theo phía ngược lại.
Tay Từ Úc chỉ lên bạn dạng thiết bị, anh vừa vặn điềm tĩnh và tươi tỉnh nhìn lãnh đạo vừa vặn dịch rời tay và nói: “Theo như điều thủ trưởng trình bày thì địa thế căn cứ theo gót tuyến phố chạy trốn ngược lại sẽ có được tía lối rẽ. Đường này thông Tột Đỉnh núi tuyết, môi trường thiên nhiên khó khăn mặt khác cũng tổn hao thể lực, bọn bọn chúng chạy trốn thời hạn nhiều năm như vậy chắc rằng sẽ không còn cút được. Đầu này cần vượt lên cửa ngõ sông, tuy nhiên chắc rằng sông mùa này vẫn ngừng hoạt động rồi, chỉ việc sơ sảy là tiếp tục rơi xuống kẽ nứt của băng, có lẽ rằng bọn bọn chúng cũng sẽ không còn lựa chọn lối này. Mà lối vững mạnh núi có một không hai đã trở nên tất cả chúng ta ngăn lại, vì vậy bọn bọn chúng chỉ với lối sinh sống có một không hai là ở trên đây.”
Cuối nằm trong ngón tay thon nhiều năm của anh ý chỉ vào một trong những điểm, lập trình sẵn viên PC ngay thức thì so sánh kể từ bạn dạng thiết bị tế bào phỏng lối núi lên screen rộng lớn. Nhóm người nhìn lại thì thấy lối này là vách núi chông chênh vẫn vượt lên được, một đầu lối nhỏ còn thông về phía thôn Ngũ Phúc.
“Dù là vách núi chông chênh tuy nhiên tất cả chúng ta cũng từng trải qua trên đây khi đào tạo đóng góp quân rồi, thực sự không tồn tại yếu tố gì rộng lớn, tuy nhiên rất có thể đám người này còn sắp xếp phục kích quân tao, minh chứng với người hiểu rất rõ ràng địa hình điểm này. Mà cần thiết nhất là bọn bọn chúng là người liều mình, chó nằm trong rứt giậu, mặc dù chỉ với một lối sinh sống thôi bọn chúng cũng tiếp tục test.”
Chỉ huy trưởng thấy rõ ràng tình hình trước đôi mắt thì căn vặn Từ Úc: “Tiểu Từ, cậu với ý gì?”
“Ôm cây đợi thỏ.”
Bốn chữ của Từ Úc trị rời khỏi đem theo gót âm vang, Hàn Khai Vân ngồi ở một phía cười cợt cười cợt, thằng nhóc này sẽ không hổ là mũi đao đầu của chi group công an vũ cảnh Phương Tuyền chúng ta, một điều vẫn như chém đinh chặt thép.
“Được.” Chỉ huy trưởng gật đầu: “Vậy trọng trách lượt này uỷ thác cho tới group đặc chiến những cậu.”
“Rõ.” Từ Úc xin chào theo phong cách quân group rồi xoay người tách cút.
Sau ê, lãnh đạo trưởng lại kế tiếp nhìn những người dân không giống và nói: “Đội truy bắt sót lại kế tiếp săn lùng với lực lượng kiểm lâm, tất cả chúng ta ko thể ân xá cho tới bất kì góc bị tiêu diệt nào là.”
Đúng thời điểm hiện nay, vô cỗ đàm truyền cho tới giờ nói: “Báo cáo lãnh đạo trưởng, bắt được nhị thương hiệu nổi loàn vắt súng. Theo điều khai của bọn chúng thì tư thương hiệu sót lại đang hoạt động trốn theo phía vách núi về phía thôn Ngũ Phúc. tụi bọn chúng đang được bắt vô tay tranh bị với tính sát thương rộng lớn.”
Tiếng trình bày vừa vặn dứt, group người vẫn tới tấp sụp đôi mắt về phía bóng sườn lưng Từ Úc đang được tách cút, rồi góc nhìn toàn bộ đều ko hứa hẹn tuy nhiên toát rời khỏi vẻ nghiền thưởng.
Từ Úc vừa vặn thoát ra khỏi cỗ lãnh đạo thì đã đi được tức thì cho tới trước mặt mũi những group viên của tôi. Anh điều không nhiều ý nhiều phân tích tình hình trước đôi mắt, sau cùng còn nói: “Đối phương bắt vô tay tranh bị sát thương rộng lớn, quý khách cần cảnh giác, từng hành vi đều nghe theo gót lãnh đạo, rõ ràng chưa?”
“Rõ.”
Từ Úc gật đầu, song con cái ngươi thâm đặc nhìn qua quýt từng group viên group đặc chiến, chúng ta đều đang được sục sôi pk, thế như chẻ tre.
Anh trầm giọng nói: “Nghe trên đây, hoàn thiện trọng trách một cơ hội chu toàn, quay trở lại cung cấp thông tin với lãnh đạo viên Khâu của những cậu.”
“Vâng.”
“Lên xe cộ, xuất trị.”

Tới nhập nhoạng tối, Tô An Hi mới mẻ bước rời khỏi kể từ chống phẫu thuật. Cô toá nón và khẩu trang y tế phẫu thuật xuống rồi liếc đôi mắt vẫn thấy chân mây sẩm tối và cành thô xê dịch ngoài ê.
Cô tịch thu tầm đôi mắt rồi tiện tay bóp bóp gáy và cút kí thương hiệu.
Lúc cô về cho tới khoa cung cấp cứu giúp thì vừa vặn hoặc bắt gặp được Liêu Chí Bình. Anh tao thấy cô mệt rũ rời nên đảm bảo chất lượng bụng fake tay toan bóp vai gom tuy nhiên lại bị gạt rời khỏi.
“Đừng động tay động chân, cậu là người dân có phu nhân, tôi là phụ nữ giới với ông chồng, cảnh giác bị đồn đãi.” Tô An Hi vừa vặn trình bày vừa vặn trở về phía chống thao tác làm việc.
Liêu Chí Bình phì cười cợt với vẻ với lòng đảm bảo chất lượng tuy nhiên ko được thông thường đáp: “Trước Khi cậu tằng tịu với Từ Úc thì vẫn kề vai sát cánh với tôi tuy nhiên không biến thành đồn đãi gì, lúc này lại trình bày với tôi là bị đồn đãi. Tô An Hi, coi như tôi làm rõ cậu rồi.”
Tô An Hi khôi hài tuy nhiên liếc Liêu Chí Bình rồi cười cợt hỏi: “Hiểu rõ ràng tôi loại gì?”
“Trọng sắc coi thường các bạn.” Liêu Chí Bình cố ý thể hiện tại vẻ tức giẫn dữ và bất bình.
“Tôi trúng thế mà!” Tô An Hi cười cợt ha ha tuy nhiên xác định, tiếp sau đó cút trực tiếp vô văn chống.
Đến thời điểm hiện nay Liêu Chí Bình vẫn im re, anh tao cút trực tiếp cho tới mặt mũi bàn rồi vắt ly lên hứng nước, tiếp sau đó đứng nốc no nước ở kề bên bình nước rét lạnh lẽo, coi như hóa bi thương trở nên lượng nước vậy.
Tô An Hi vừa vặn ngồi xuống ghế vẫn tiện tay phanh ngăn kéo và lấy điện thoại cảm ứng thông minh rời khỏi, cô phanh screen lên thì vẫn thấy một lời nhắn của Từ Úc.
Cô ấn phanh thì thấy tư chữ điều không nhiều ý nhiều: Đi thực hiện trọng trách.
Tô An Hi vẫn gọi điện thoại cảm ứng thông minh qua quýt nhằm test vận may tuy nhiên thực sự vẫn tắt máy rồi.
Cô đành gửi lại một lời nhắn cho tới Từ Úc, bảo anh hoàn thiện trọng trách thì báo bình an cho tới cô tức thì.
Liêu Chí Bình đứng tức thì cạnh bình nước rét lạnh lẽo nên nhìn thấy thay cho thay đổi biểu cảm của Tô An Hi, thời điểm hiện nay cô đang được vắt điện thoại cảm ứng thông minh cho tới ngẩn người, tuy nhiên ngơ ngẩn như vậy rất khác cô một chút nào.
“Sao thế?” Anh tao căn vặn.
“Không sao.” Tô An Hi lấy lại lòng tin xong để điện thoại cảm ứng thông minh xuống bàn, sau này cũng vắt ly ra đi hứng nước.
Mới nốc được nhị ngụm, công ty nhiệm Nghiêm vừa vặn về bắt gặp được Tô An Hi vẫn nói: “Tiểu Tô, may quá tuy nhiên thấy cô, viện phó Trương gọi cô đấy, có lẽ rằng đơn nài nghỉ ngơi luật lệ của cô ý được duyệt rồi.”
Tô An Hi mừng rỡ mừng rồi gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, công ty nghiệm Nghiêm.”
“Khách khí làm những gì, mau cút cút.”
Tô An Hi nhét ly vô tay Liêu Chí Bình, tiếp sau đó đắc ý nháy đôi mắt rời khỏi hiệu với anh tao rồi nhanh chóng chân thoát ra khỏi văn chống.
Liêu Chí Bình thì thầm rên rỉ vô mồm rồi bịa đặt ly lưu giữ nhiệt độ của Tô An Hi xuống mặt mũi bàn. Anh tao coi thường bỉ nhìn hình họa Tô An Hi khoác quân trang bên trên mặt mũi bàn rồi xoay người về khu vực của tôi nhằm nghỉ dưỡng.

Tô An Hi mặt mũi giàn giụa ý cười cợt Khi ra đi kể từ văn chống của viện phó Trương, trái ngược nhiên đơn nài nghỉ ngơi luật lệ của cô ý đã và đang được duyệt rồi.
Vừa rồi viện phó Trương còn trêu cô là nghe trình bày group trưởng Từ về rồi, đơn nài nghỉ ngơi luật lệ này của cô ý cũng khá được duyệt, với cần sẵn sàng với report kết duyên rồi không?
Tô An Hi cười cợt cực trình bày Từ Úc đi làm việc trọng trách khẩn cung cấp, cô đang được sẵn sàng ngàn dặm thăm dò ông chồng.
Vì đùa như thế nên viện phó Trương cũng hùa theo gót, nhị người lại rỉ tai thêm 1 khi. Viện phó Trương sẵn sàng tách ngoài khám đa khoa nên vừa vặn rỉ tai phiếm với Tô An Hi vừa vặn cút thoát ra khỏi chống phó viện trưởng.
Lúc cô về văn chống đợt tiếp nhữa thì không thể ai cả, có lẽ rằng Liêu Chí Bình lại sở hữu ca cung cấp cứu giúp nên người cũng không thể ở trên đây nữa.
Từ ngày mai Tô An Hi tiếp tục chính thức nghỉ dưỡng đầu tiên, tuy nhiên lúc này cũng nên tan thực hiện rồi. Cô vốn liếng toan báo với Liêu Chí Bình một giờ tuy nhiên người lại không tồn tại ở trên đây, được rồi, về rồi tương tác sau vậy.
Cô thay cho ăn mặc quần áo và dọn dẹp đồ đạc và vật dụng cá thể đoạn thì trời bên phía ngoài vẫn tối hẳn.
Không rõ ràng vì sao Tô An Hi luôn luôn thấy khung trời thời điểm hôm nay cực kỳ tối, ko cần loại tối xanh rờn đậm thông thường ngày tuy nhiên là thâm đặc như mực khiến cho người tao cần kinh khủng hãi.
Tô An Hi lấy lại lòng tin rồi tiếp cận quần thể nội trú, cô toan trước lúc cút tiếp tục cho tới coi Mạc Bỉnh Dương còn chăm sóc thương ở khám đa khoa ko.
Ai ngờ khi cho tới quần thể nội trú thì nó tá trình bày sáng sủa sớm ni anh tao đã trải giấy tờ thủ tục xuất viện và cút rồi.
Tô An Hi thấy khá canh cánh, sao người này xuất viện tuy nhiên cũng ko trình bày một lời?
Cô vừa vặn trở về phía kho bãi đỗ xe cộ vừa vặn gọi năng lượng điện cho tới Mạc Bỉnh Dương tuy nhiên điện thoại cảm ứng thông minh của anh ý tao cũng tắt máy.
Đèn trộn xe cộ Q5 sáng sủa lên, cô đã và đang tiếp cận địa điểm cũ. Lúc cô vừa vặn kéo cửa ngõ ghế lái rời khỏi thì chuông điện thoại cảm ứng thông minh lại vang lên.
Cô nhìn thương hiệu bên trên screen thì cong môi cười cợt rồi đứng cạnh xe cộ nhận điện thoại cảm ứng thông minh.
Nhưng cô còn chưa kịp trình bày gì tuy nhiên đầu mặt mũi ê vẫn lên tiếng: “Tô An Hi, cậu đang được ở đâu?”
“Bệnh viện.” Tô An Hi nhìn thấy vẻ cung cấp bách và đứng đắn vô giọng Hàn Phóng nên căn vặn ngược lại: “Sao thế?”
“Cậu nghe tôi trình bày trên đây, ở lại khám đa khoa của cậu chứ đứng cút đâu cả.”
“Là thế nào?”
“Mạc Bỉnh Dương cậu thân quen ko cần Mạc Bỉnh Dương thiệt, tôi kinh khủng anh tao sẽ…” Điễn thoại của Hàn Phóng truyền cho tới giờ ngắt liên kết “tút tút tút”, anh ấy tăng cường lái xe: “A lô? A lô… Tô An Hi…”
Lúc gọi lại thì vẫn tắt máy.
Vào thời điểm hiện nay, huyệt Thái Dương của Tô An Hi vẫn lạnh lẽo buốt vì thế bị họng súng vô tình và rắn rỏi đang được chĩa vô. Cô đứng yên tĩnh bên trên khu vực tuy nhiên ko động đậy lộn xộn, điện thoại cảm ứng thông minh của cô ý vẫn rớt vào tay một người con trai không giống kể từ lâu, tuy nhiên cô cũng chỉ rất có thể trơ đôi mắt nhìn hắn tao tắt máy cút.
Tô An Hi xa lạ nhị hắn con trai này.
“Các anh…”
Vừa dứt điều, cô vẫn cảm nhận thấy một vật cứng đập vô gáy bản thân, tiếp sau đó từ đầu đến chân và vật trước đôi mắt đều từ từ hỏng ảo, tiếp sau đó là tối thâm và trọn vẹn thất lạc cút tri giác.

Từ Úc dẫn group đặc chiến thành công xuất sắc hoàn thiện trọng trách lùng bắt thì vẫn chính là sáng sau. Họ sắp xếp kín kẽ xung quanh thông với thôn Ngũ Phúc, tiếp sau đó ẩn thân ái ở điểm hẻo lánh và phục kích xuyên suốt một tối.
Cuối nằm trong cho tới khi mặt mũi trời ló dạng, tư thương hiệu nổi loàn mới mẻ dần dần xuất hiện tại.
Lính phun tỉa và group đánh úp kết hợp thiệt hoàn hảo, sau cùng vẫn thành công xuất sắc bắt giữ vị tư thương hiệu ê. Các chiến sỹ đều chu toàn, ko một ai bị thương.
Một hắn vô ê là người đứng đầu của bọn bọn chúng, hắn tao nhìn Từ Úc chằm chằm rồi cười cợt tai ngược tuy nhiên cuồng vọng.
Cuối nằm trong trước lúc bị mặt mũi công an đưa theo, hắn tao còn nhằm lại một câu: “Đội trưởng Từ trúng không? Mày cho rằng ngươi thắng thiệt à? Ha ha ha ha…”
Hết chương 66.